Cuộc đời phồn hoa là để dành cho những người biết nói, biết cười, chân biết đi theo điệu nhạc, người biết nghiêng một cách khả ái trước nụ cười cao kỳ của một giai nhân. Trong cái con người mài trong phong sương của các anh còn thiếu một con người hào hoa của thế hệ biết đọc những vần thơ bóng bẩy, biết phê bình một vở kịch thời đại, biết nói những câu hoa mỹ. Âm thanh của không trung khô khan lắm em ạ.
Truyện

Chương Bốn - Truyện trích đăng "Đời Phi Công" của Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh.

- Em phải làm đơn, nhận hết khuyết điểm. Xin Đảng khoan hồng cho mẹ con em. - Em đã nhận hết tội lỗi. Làm hai lá đơn rồi. Có thấy gì đâu. Em kêu khóc là “nghĩa vụ quốc tế” đã giết chồng em. Thế rồi, bị bắt ngay. Mẹ con em thì vào tù đã năm tháng rồi. Nói xong, cô giáo ôm mặt, nức nở.

Trời đêm Bắc Phi rất dễ chịu. Trái với cái nóng nung nấu ban ngày, khi hoàng hôn vừa tắt, những cơn gió mát từ Đại Tây Dương tràn vào lục địa đem những mát lạnh bao trùm lên cả một vùng sa mạc. Những người phi công bay đêm đã ngồi cả ngoài hàng hiên để chờ xe ca đến đón. Phương tây còn ửng một màu hồng. Mấy cây gồi in thành những vệt đen đậm trên nền trời. Vài cơn gió hiu hiu thổi nhẹ. Thế rồi chiếc xe ca chạy đến, tiếng phanh kêu rầm rĩ..

- Tôi thấy thực xấu hổ cho những kẻ lành lặn mà chỉ bước quanh quẩn trong vòng danh lợi phù du, trong khi có những người tàn tật không ngớt xả thân phục vụ lý tưởng tự do và đã bước những bước sâu đậm vào hồn dân tộc.
- Người đốt đuốc đi trong đêm không phải là người chỉ đi tìm bạn, mà là đi tìm tri kỷ.