
Câu chuyện đứa bé mang bệnh máu trắng và một bí mật đau lòng đã gây xúc động lớn...
Câu chuyện đứa bé mang bệnh máu trắng và một bí mật đau lòng đã gây xúc động lớn...
Không hiểu lý do nào ông bà Hai lấy chữ Hụi để đặt tên cho con. Lúc còn nhỏ, Hụi trông khôi ngô sáng sủa lắm. Chú lại ít bị bệnh hoạn và rất chóng lớn. Năm lên bốn tuổi, chú đã lớn kịp Hùng, anh ruột chú, lớn hơn chú hai tuổi. Hai anh em cũng ham chơi, nghịch ngợm như bao trẻ con cùng trang lứa trong vùng.
Tám năm lưu đày từ nam ra bắc, cuộc đời thôi đành cứ như gởi theo những đám mây bay. Cái hạnh phúc bây giờ chỉ còn là những phút giây hồi tưởng. Mà hồi tưởng cũng phải “cảnh giác”, chứ không khéo cũng bị cùm vì cái tội ” luyến tiếc quá khứ”.
Đôi mắt đó với tôi có một cái gì thần giao cách cảm. Đúng. Trên thế gian này chỉ có Tiểu Thơ mới có đôi mắt ấy mà thôi
Tôi ngồi bất động, nghe tức tràn lên cổ vì thấy mình bất lực quá và cũng nghe thương vô cùng cái quê hương nhỏ bé của mình, nhược tiểu đến mức độ mà khi cần nắm tay để kéo đi theo thì ”họ” dán… đầy đường cái nhãn ”hai bàn tay nắm lấy nhau” để chứng tỏ sự thật tình ” khắn khít “, rồi khi không còn cần nữa thì cứ tự nhiên buông bỏ không ngượng tay giấu mặt, vì biết mười mươi rằng ” thằng nhược tiểu đó không làm gì được mình” !