20 Tháng Mười Một, 2024

NẮNG Ủ LAO ĐAO – Uyên Hạnh

Nỗi khát khao làm cho nắng trong tim càng thêm rực rỡ, hương nắng trong tư tưởng càng thêm nồng, và cũng thế khi chạm trán với thực tại, ta sẽ mang nhiều nỗi lao đao, vì những kỷ niệm những ân tình ta ôm ấp ta hằng dưỡng nuôi không bao giờ biến mất.

Nắng ủ lao đao” là một câu thơ trong ”Bài Thơ Tình Viết Cho Paris”. Nắng là sự ấm áp, nhu cầu vạn vật phải có cho sự sống còn.Trong thơ văn khi nói đến Nắng là nói đến Tình yêu. Con người không thể sống thiếu hơi ấm. Thiếu nắng hay thiếu hơi ấm con người sẽ lạnh, sẽ đau và sẽ khổ. Sống qua một mùa đông dài không có hơi ấm chúng ta sẽ chết vì lạnh.Một người đi suốt cuộc đời, nếu trái tim không được sưởi ấm bằng tình yêu sẽ cô đơn mà gục ngã trong lạnh lẽo mỏi mòn. Sự ấm áp cần có để đời đáng sống trong giá trị của nó chính là nắng ấm của Tình yêu.

Tình Yêu cho cuộc đời nhiều vị ngọt, đem hương nồng làm đẹp không gian, đem sắc màu tô thắm thời gian. Định nghĩa chữ Yêu được đóng khung trong chữ Tình. Trong không gian của bài viết nầy chứa cái Nắng một cuộc tình đã làm ta lao đao, chính là hạnh phúc đã đến với ta một khỏanh đời nào đó, nhẹ nhàng như hơi ấm một vòng tay ôm, cho lòng ta chùng xuống, hay sôi nổi như khi có nhau để nghe lòng rạo rực một nỗi bâng khuâng của lần đầu gặp gỡ

Ta ôm lấy hương nồng lòng còn bỡ ngỡ
Nghe thấm dần vị ngọt suối nguồn tình (*1)

Nắng ”tình” bao giờ cũng ấm áp, nhưng nắng tình chỉ ấm khi ta có nhau. Khi đã mất nhau thì cái ấm áp của một thời, nếu không buông, không cho đi theo con đường ”rủ mộng tàn phai” sẽ mãi ủ đầy tim, hình ảnh và kỷ niệm của nhau sẽ là nguồn nắng tình của một khối khổ đau, tiềm tàng man mác, bàng bạc trong tư tưởng trong mắt nhìn và làm nặng tim ta.

Ngày xưa, khi nắng ấm soi rọi khi tình ngập đầy, ta chưa nhận diện được niềm đau nỗi nhớ, hoặc cố tình không nghĩ đến trong khi mình đang yêu thương đang hạnh phúc. Giờ đây khi đứng ở hai đầu của một không gian ngăn cách, bầu trời sẽ không còn xanh trong và hương nắng sẽ không còn đầy như những tháng năm qua, niềm vui và hạnh phúc của ta, đã bị đóng khung trong khoảnh trời đầy mây xám, để chỉ còn thương nhớ khổ đau.

Nắng ủ lao đao
Ân tình cuộn bước xôn xao
Thì thầm tiếng ai khẻ gọi
Dậy nguồn tình bỏng rát tim côi (*1)

Nắng bây giờ là cái nắng mỏng manh không đánh dạt được những đám mây u ám xây thành dệt lối vẽ nên thế giới tình đầy u ẩn của riêng ta. Hương nắng bây giờ nhạt sắc, đi vào phôi pha, để ta bơ vơ lạc lõng đi trong hiu hắt lạnh lùng mà nghe cơn mưa đang rơi giọt ngậm ngùi đổ xuống đời mình.

Cám ơn anh những ngày nắng ấm
Thương cho mình trời mãi đổ mưa sầu (*3)
Cái rực rỡ của một buổi chiều thắm nắng đào không còn nữa cho lòng ta tiếc nuối ngẩn ngơ:

Nắng ơi nắng chớ vội
Bỏ chiều vàng mà đi (*3)

Thế nhưng Nắng bao giờ cũng vẫn là nắng, dù có lao đao chăng nữa. Vì quá chung tình, nên dù người tình tuy đã cách xa, vẫn không cách trở, vì lòng ta vẫn ôm trọn những kỷ niệm ngày nào. Tư tưởng là cái gần nhất ta có được, là cái ta mãi còn, là cái tự do độc nhất ta có, không phải đem ra làm vật tế thần trước mắt kẻ khác, trước sự mỉa mai hay bất cứ một tình cảm nào của người thứ ba trong cuộc.

Và trong tư tưởng của ta, ta ủ kín, ta đong đầy một trời thương nhớ. Ta có độc quyền sống trong đó mà không phải ngại ngần. Ta có tự do đau, tự do khổ khi trở về lại những ngày nắng ấm năm xưa trong thế giới của nắng huyền thọai trong tim ta, để rồi ta vui hay khổ khi những gì mình ấp ủ trong tim chạm với thực tế cuộc đời.

Có phải những gì nằm xa tầm với sẽ luôn luôn đẹp vì ta quá ước ao vì ta muốn có được. Nỗi khát khao làm cho nắng trong tim càng thêm rực rỡ, hương nắng trong tư tưởng càng thêm nồng, và cũng thế khi chạm trán với thực tại, ta sẽ mang nhiều nỗi lao đao, vì những kỷ niệm những ân tình ta ôm ấp ta hằng dưỡng nuôi không bao giờ biến mất. ”Con Nắng” vẫn chiếm trọn trái tim ta vẫn có khả năng và mang sức mạnh tàn phá của những đợt sóng ngầm biển cả, âm thầm theo năm tháng nuôi lớn dần một nỗi đau, âm ỉ nhưng cuồn cuộn tàn phá lòng mình làm ta chao đảo:

Yêu em yêu tự bao giờ
Để thương để nhớ ngẩn ngơ thế nầy
Hương thời gian có nhạt phai
Nhớ ai vẫn nhớ chờ ai vẫn chờ…
Nếu mãi ”thương hòai ngàn năm” ôm ấp kỷ niệm của mình và chẳng chịu buông, vì tình ta sẽ say vì tình ta sẽ lụy.
Muốn quên đâu dễ chóng quên
Nhớ thì chẳng nhớ mới nên nổi nầy
Mềm môi cũng chẳng thấy say
Khi không uống rượu lại say mềm người

Thần dược trị cô đơn là một vòng tay. Chỉ một vòng tay thôi là bầu trời có đen, sắc mây có xám nắng trong lòng vẫn rực rỡ. Gió có ngủ yên bên đồi, qua cái nhìn hạnh phúc của ta con gió nghe như đang vội vàng tỉnh giấc, tình tứ mơn man ngàn lá, và qua nhu cầu được âu yếm thương yêu ta nghe tiếng gió thì thào những lời nồng nàn thơ mộng. Tất cả những cảm giác nầy sẽ là một nỗi nhớ thay màu đổi sắc khi vòng tay đã xa:

Nắng vàng Paris
Bạc nỗi sầu
Trắng cơn huyễn mộng
Thênh thang từng giọt buồn rơi
Xanh hàng cây ven đường
Ngập tràn con lộ Champs Élysées (*1)

Chúng ta được sinh ra đời đã lỡ mang theo trong hành trang ít nhiều lãng mạn. Nắng ở đâu cũng thế thôi, cũng chỉ đem nguồn nhiệt cho con người cho vạn vật, tự nó không làm bạc được một nỗi sầu, và không hủy diệt sắc màu của một giấc mơ.

Vì cơn mộng không thực, khi nhắm mắt lại dệt nguồn tình thì nắng về trong ta, khi mở mắt nhìn thẳng vào thực tại, giấc mơ thơm nồng hương nắng tan đi và trong nhận diện tình vẫn trắng tay. Ta ôm nỗi nhớ to lớn lang thang giữa phố đông người để nghe cô đơn theo nỗi buồn nhỏ gịot từ từ rơi rụng ngập đường phủ kín không gian…

Con dốc Sacré-Coeur
Đỉnh đồi Montmartre
Những huyền thoại tình yêu
Ngàn năm say ngủ
Bỗng cựa mình sống dậy nồng nàn
Lãng mạn về ngan ngát thinh không
Và rực sáng dòng sông Seine lặng lẽ
Ngọn tháp ngà Eiffel quyến rũ
Lung linh kết những nốt nhạc tình
Đan cung giao hưởng
Ngân lên dào dạt bản tình ca
Những âm thanh đầy màu sắc
Quay cuồng quấn quýt…  (*1)

Đi vào không gian huyền ảo của những cuộc tình bốc lửa ngàn xưa ở xứ Paris lãng mạn, ta nghe những giai điệu thần kỳ của tình yêu, quyện vào không gian thênh thang và hư ảo hóa thực tại, chận bước chân thời gian đưa ta về sống dưới con nắng ngày nào, cho lòng ta chìm lắng, hồn ta dạt dào trong giao hưởng của ngàn năm cũ đi vào hiện hữu của hôm nay.

Những nguồn sử tô son ngày tháng hạ
Đốt cháy thời gian hư ảo không gian
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao ngàn
Tinh tú rụng vào mắt ai nồng ấm  (*1)

Khi lòng ta đau đáu một nỗi đau, khi chúng ta đã đến tận cùng một nỗi nhớ, chúng ta sẽ có cái can đảm đối mặt tình mình và thấy rõ thực tại. Ta sẽ thấy được cái mong manh nhưng kỳ diệu của cuộc đời, để chấp nhận trong cái có, có cái không, và trong cái không, có cái có: Tình tuy đã mất, chỉ là cái mất từ đối tượng, lòng ta vẫn có người.

Thời gian trôi… một giấc mơ thôi
Trực diện tháng ngày ngùi hương nắng hạ
Nghe phù du đan kết chuổi mong manh
Và nghe gió thở dài, se sắt hỏi
Bao giờ… Tháng mấy, Paris ơi!  (*1)

Gió hỏi Mây có phải khối tình u ẩn của lòai người chất ngất đã từ trần gian bay lên cao vút, len vào mây, cho mây nặng lòng để trái tim mây trở xám đen ướt đẫm, cho mây biết đau cái đau của con người, và nỗi đau có làm lòng mây lạnh giá buốt căm, để trong trạng thái say tình, mây điên đão mây buồn mây khóc trong nỗi buồn quá lớn của con người, sẽ đổ xuống đời ngàn giọt sầu rơi làm trắng không gian.

Những giọt mưa rơi ướt con đường xưa, bám vào bước chân người cô đơn đi tìm quên dưới cơn mưa, sẽ làm cho lòng họ càng thêm tê tái, trái tim và linh hồn họ sẽ đẩm ngập mưa sầu.

Lòng ta bỗng thấy chùng thương nhớ
Nhớ nhớ thương thương thương nhớ thương (*2)

Mưa ướt sũng nỗi sầu giá lạnh, nắng mang ấm áp của tình yêu. Nắng có vàng rực rỡ như cuộc tình ngày mới quen nhau, hay nắng nhạt hòang hôn của một thời tình đã phôi pha cũng là nắng. Chỉ khác một điều là nắng của hạnh phúc và nắng của khổ đau. Hạnh phúc và khổ đau là hai gương mặt của một cuộc tình nên trong tương quan đó khó lòng thực hiện một phủ nhận.

Thương chi mãi một cuộc tình
Nhớ chi mãi “Nửa đời mình không thương”
Hương tình sao qúa vấn vương
Thôi thì thôi nhé “Đoạn trường” riêng ta …

Những gìong thơ ngậm ngùi của người Họ Phạm quả thật cho thấy rõ một sự chung tình. Biết rằng chấp nhận để ủ kín nguồn nắng tình trong tim sẽ cho đời lắm lao đao, mà vẫn giữ trọn cho mình, là người có tình yêu cuồng nhiệt, là người chung tình. Nếu chỉ làm người chung tình mà không chung thủy, đời sẽ bớt khổ đau.

Người lãng mạn thường hay đau khổ vì ôm mãi không buông một khối tình, đó là nắng ấm trong lòng, cho dù chỉ là nắng hòang hôn, không là nắng đào ban mai rực rỡ. Nắng trong lòng làm cho con người trở thành lãng mạn.

Người lãng mạn là người chung tình. Chung tình nên đời tuy lao đao vẫn hạnh phúc vì trái tim ta vẫn ủ kín nuôi đầy nguồn Nắng, để ta dệt những giấc mơ thần thọai, và hằng đêm nắng đưa ta vào giấc ngủ trong sâu thẳm của tình ta

Sao lên ngời chiếu lung linh mắt
Đêm hé môi cười nụ nhớ nhung… (*2)

Để ta vẫn thương vẫn yêu vẫn nuôi Nắng bằng chất liệu của một cuộc tình

Tạ ơn em đã ơ hờ
Tạ ơn ôi những vần thơ tuôn trào
Tạ ơn cay đắng ngọt ngào
Tạ ơn gió nhẹ thì thào mây bay
Tạ ơn cả những cơn say
Cho ta quên hết tháng ngày buồn tênh …

UYÊN HẠNH

(*1) (*2) (*3): Trích Thơ UYÊN HẠNH