20 Tháng Mười Một, 2024

Trại Gia Binh và Thương Phế Binh Của Tôi

Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà ngày nay thân xác họ bị quân thù móc lên dập xuống, dời đi chỗ này, chuyển đến chỗ kia; nào ai còn biết để nhỏ nước mắt xót thương và thắp lên vài làn khói hương cho ấm hương linh hồn Tử Sĩ Báo Đền Nợ Nước…!

Trại Gia Binh và Thương Phế Binh Của Tôi – Trương Văn Út

Trương Văn Út (Mũ Đỏ Út Bạch Lan)
Ôi trai trẻ một đời oanh liệt quá
Kiếm trên vai vô địch mấy sông hồ
Và ngạo khí tưởng chừng như sắt đá
Giữa ngàn năm sinh tử chẳng nhấp nhô
                                   (Triều Tâm Ảnh)

Có người hỏi tại sao là Trại Gia Binh và Thuương Phế Binh Của Tôi?.
Xin thưa : Vâng! Đúng! Nó chính là của Tôi…!!!

Chắc có lẽ trong QLVNCH không có đơn vị nào giống như đơn vị của Tôi: Đại Đội 5 Biệt Cách Nhẩy Dù (ĐĐ5BCD)… cuối năm 1969 được Thượng Cấp quyết định đổi danh trở thành Đại Đội 2 Trinh Sát Nhẩy Dù (TS2ND) và ”nó” lại thêm không giống ai đặc biệt ở chỗ được lệnh thuyên chuyển từ Nha Trang về Sài Gòn “nguyên con” là phải mang theo cả đại gia đình “Khu Gia Binh” gồm có: Nam phụ lão ấu, đàn bà, con nít, chó mèo, gà vị,…Trời hỡi! Có gia đình còn mang theo cả heo con, sau khi đã thịt heo mẹ trước khi tùng tùng cắc cắc theo nhau xuống tàu. Mặc cho tới đâu, về đâu, hỡi mái nhà tương lai chưa thể hình dung…! Hải Quân Dương Vận Hạm rít lên ba hồi còi, nhổ neo lừng lững nặng nề tách bến, đâu đó chiếc radio của ai phát thanh giọng hát Khánh Ly với lời ca lẫn trong hương vị mằn mặn của gió biển và tiếng sóng nước vỗ mạn Tàu: ” Nha Trang ngày về, mình tôi trên trên bãi khuya, tôi như là con ốc….” . Ôi nghe buồn làm sao…! Tôi ngồi trên mũi boong tàu, nhìn xuống lòng tàu, đơn vị của Tôi đó: Gia đình cha mẹ vợ con của Binh Sĩ và cả gia súc chó mèo, gà vịt…!!! Trách nhiệm của Tôi quá nặng nề vì Tôi biết sẽ phải lo cho họ trăm bề như tình đường… đường “phụ mẫu” sau này… thương cho họ và cũng tội nghiệp cho thân Tôi với tưong lai đầy bất trắc, hiểm nguy trên khắp mặt trận khói lửa chiến tranh, đạn thù mịt mù càng ngày càng khốc liệt, tử thần rình chụp gặt hái những linh hồn từng giây, từng phút nào ai biết là ai trong đơn vị của chúng tôi bị đốn ngã tàn tật hoặc tử thương…! Đối với chúng Tôi thì quá dễ, chỉ một cái ba lô trong đó một poncho, chiếc võng nylon, cái mền nhà binh… nó là “mái nhà” ấm cúng “đầy đủ” quá rồi còn muốn cái gì nữa? Nếu có ước muốn chăng, thì chỉ là liệu có thì giờ căng võng và lôi cái mền ra khỏi balô để “úm” hay không mà thôi khi điều kiện “an toàn” cho phép, còn đối với phụ nữ vợ con, cha mẹ, thân nhân của Binh Sĩ … thì trong lúc này, Tôi không thể tiên đoán và tính toán làm sao cho có tương đối được nhu cầu nhà ở an cư sinh sống cho họ …?

Đồi Long Bình, không phải căn cứ Long Bình của Quân Đội Mỹ… Đồi Long Bình với cao độ khỏang 100 mét, nằm ở phía Nam sông Đồng Nai và cách xa lộ Biên Hòa chừng một cây số. Chúng ta có thể định vị địa điểm nơi này một cách dễ dàng nhất, là Đồi Long Bình và Nghĩa Trang Quân Đội đối diện nhau qua xa lộ… Ban đêm đứng trên điểm cao nhất nhìn về phía Bắc, sẽ thấy ánh đèn rực sáng của căn cứ Long Bình, và nhìn về phía Nam với những ngọn nến leo lét của Nghĩa Trang Quân Đội …Và hãy thôi đừng nhìn đâu xa, hướng tầm mắt về phía Bắc chân đồi là giòng sông Đồng Nai hiền hoà lấp lánh sóng nước ánh đèn phản chiếu từ căn cứ Long Bình “nó” không thơ mộng như giòng Hương Giang! Nhưng sông Đồng Nai là giòng thuỷ lưu chuyên chở bao nhiêu kỷ niệm của Lữ Đoàn 2 Nhẩy Dù, Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù, Tiểu Đoàn 2 Pháo Binh Nhẩy Dù, Đại Đội 2 Trinh Sát Dù… và lính tráng kháo nhau mỗi khi có tin: “… đơn vị được về hậu cứ dưỡng quân hả???”… lại phải đi đâu cho xa, các Sĩ Quan độc thân muốn đi đâu thì đi, còn ai có gia đình đang ở “Trại Gia Binh” thì chỉ hô một tiếng Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan, Binh Sĩ tập họp chỉ trong vòng 5 phút quân ta “tấn công”quán lò gạch Sáu Sồi nơi có vườn cây ăn trái sát bên bờ sông Đồng Nai … nào là thịt nai nướng xả, thịt heo rừng xào lăng, thịt thỏ nấu rượu chát đỏ… đi dâu loanh quanh cho đời mõi mệt…!!! (Ở Houston này Còn Thiếu Tá Triệu PB2ND, Thiếu Tá Vinh Con TĐP/TĐ/16/ND, còn nhiều nữa đang sống trên đất Mỹ này … như Phan Nhật Nam hậu cứ LĐIIND, Lê Văn Mễ TĐ11ND, vợ Hùng Móm, Hùng Mập….)…. cho đã rồi, gần cả trăm “thầy trò”, đã đến lúc chếnh choáng rượu beer ngất ngư, lắc lư con tàu đi… như bất tri hà sự, lang thang, lếch thếch trở về trại ca vang: “Nào bao thằng say tiến lên…. nhà cửa đang chờ ta quét rác…”!!! Ôi… hạnh phúc biết bao khi trở về căn “Nhà Gia Binh”có “vợ hiền” đang cầm cái khăn ướp đá và một ly trà nóng chanh đường để cho “Lệnh Hồ Lang” giải rượu mát gan để “chàng” còn sung sức “tác chiến” với giọng thúc dục: “…Lè… lẹ “lên” đi Anh …canh ba giờ tý rồi đó…” Ôi… lời “nàng” khích thúc khẩn khoản nửa như mời gọi, nửa như ra lệnh sao nó ướt đẫm “Phu Thê chi Đại Đạo” hà khước từ, bốn chân ghế bố nhà binh gẫy 3 còn 1 chênh vênh là “sập Hỉ”…!!!

Trên đỉnh đồi là các đơn vị trú phòng, triền đồi phía Nam là Trại Gia Binh Sĩ Quan, duới chân đồi là Trại Gia Binh Hạ Sĩ Quan và Trại Gia Binh của Binh Sĩ …trong đó Đơn Vị 2 Trinh Sát Nhẩy Dù của Tôi được cấp 50 căn, nhưng vẫn không đủ, Tôi xin thêm với lý do là vì hầu hết cả đơn vị Tôi bồng bế nhau từ Nha Trang về đây nên được cấp thêm 30 căn nữa… như vậy tổng cộng 80 “căn nhà” gia binh không điện, không nuớc, nền đất, mái trống trơn đêm đêm nhìn ngắm sao trời như Khổng Minh Gia Cát vọng tìm Thiên Văn chờ mai cầu cho Trời không mưa…!!! TS2ND đã chiếm hết gần 50% tổng số gia đình trong khu trại gia binh này. Đây là “bài toán” Tôi giải không nổi đáp số, có khi dở hơi muốn phát khùng, vì đang kiêm Đại Đội Trưởng trách nhiệm tinh thần với hậu cứ gia đình Binh Sĩ còn ngàn lần nặng nề hơn trách nhiệm chỉ huy Đại Đội chiến đấu trên chiến trường, để chỉ vài năm sau nhân số 50% gia binh đó sẽ trở thành cô nhi quả phụ với những vành khăn tang trắng trong khu Trại Gia Binh nầy và chúng tôi ai còn, ai mất, ai thương phế binh với thương tật xe lăn và nạng gỗ dắt dìu vợ con nheo nhóc vật vã với đời sống khổ cực tương lai đen tối mịt mù… Ai có thể kề vai cõng gánh trách nhiệm nầy với Tôi? Hồ Trường còn vơi đầy rót về tứ phương có người say tỉnh, có tri âm thù tạc… còn tôi tiếng “kêu” trong đêm đen của thời chiến tranh tang tóc phủ trùm đất nước, mới hôm qua, còn là người nguyên vẹn hình hài, nay đã là hồn ma vật vờ linh lạc không biết nương tựa nơi đâu và về đâu, khói hương quyện không gian Tử Sĩ Đường, vợ con kêu gào vật vã…!

Năm 1970 – 1973
Cuối năm 69, đơn vị Tôi hòan tất các khóa học đặc biệt cho TSND và bắt đầu lâm trận mạc… Trên phần đất Kampuchia, đơn vị của Tôi đụng trận chiến đấu với Quân Chính Qui Bắc Việt, Tôi chỉ huy Binh Sĩ “làm ăn” khắm khá được “chút cháo” tịch thu được chiến lợi phẩm là 4 cây CKC và hai khẩu K54…mấy “Tây” cố vấn Mỹ thấy thèm rõ giải…! Tôi nói với họ:
– … Tao không báo cáo, Tao dấu để làm quà tặng cho tụi Mày…”?
– … Ok …Ok…Great Sir ….You muốn cái gì? We …tụi Tao 6 người (6 Sĩ Quan Mỹ Cố Vấn) sẽ lo cho…Ok…?
– Tao chẳng cần gì cả …! Tôi làm bộ gãi đầu như khó xử và than ôi “bi kịch”: “…tội nghiệp cho lính của Tao, nó chết sống khổ cực gì thì tụi “Mày” cũng biết rồi…. nhưng vợ con nó ở nhà còn khổ hơn…!”  Tôi khơi đúng chỗ ngứa họ …vì truyền thống dân Mỹ là Family First… thế là với 4 cây súng  CKC và 2 khẩu K54 Tôi tặng họ và “done deal” họ sốt sắng chở tặng cho đơn vị Trại Gia Binh của Tôi 200 bao ximăng và hai paletts ván ép để tu bổ cho 80 căn gia binh lầy lội bùn sình… mà Tôi được “sính vai” gà mẹ cưu mang từ Nha Trang về đây…!!!

Trải qua nhiều chiến trận khốc liệt từ những cuộc hành quân vượt biên giới Kampuchia, Hạ Lào Lam Sơn 719, Tây Nguyên với Mùa Hè Đỏ Lửa, nhẩy vào Quảng Trị trong tuyến lửa trùng trùng của đại quân Chính Qui Việt Cộng đã an bài trận địa chiến, để tàn sát Quân Ta như đùa giỡn với tử thần… Khu Gia Binh Của Tôi ngày càng thêm tiếng khóc, thêm màu khăn tang trắng đau buồn trộn lẫn nỗi lo âu ngày sau rồi biết sẽ ra sao…! Trại gia binh của ĐĐ2TSND nay gần như là làng Thương Phế Binh với Cô Nhi Quả Phụ của đơn vị….! Cứ mỗi 6 tháng, Tôi được 4 ngày nghỉ phép, mất 2 ngày độ đường chỉ còn 2 ngày quấn quít với vợ con trong căn khu Gia Binh nghèo nàn ọp ẹp, với Thiếu Tá Triệu Pháo Binh Nhẩy Dù, Thiếu Tá Minh Thầy Chùa, Long Mặt Mụn,…và những cô nhi, quả phụ TS2ND đến thăm Tôi mà trên đầu còn chit vành khăn tang trắng buồn lê thê…! Tôi phải hiểu,Tôi phải hiểu và Tôi phải hiểu (.xin lặp lại 3 lần) là Tôi phải làm sao, làm được gì để thiết thực …? Nan giải vì ngoài khả năng của một Sĩ Quan Tác Chiến giới hạn Tôi không có điều kiện để giúp họ! Không có lối thóat những cô nhi, quả phụ đành phải gạt lệ rời khỏi khu Gia Binh trở lại cố hương Nha Trang mà người Chồng, Cha đã được chôn cất yên nghỉ nơi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà với Tượng Tiếc Thương an vị! Tôi u buồn cảm thương với những điêu tàn thân phận cô nhi, quả phụ sẽ phải dắt dìu về đâu không một mái nhà che thân tang tóc hẩm hiu, nói gì đến sinh nhai cho qua quãng đời đen tối…!

Tôi trở ra lại với vùng hành quân chiến trận và miên man vài đêm suy nghĩ. Tôi đã đi đến một quyết định vô cùng táo bạo… táo bạo còn hơn vổ vai Pilot Trực Thăng Phi Đoàn 215 Thần Tượng: “…Down…Down…Xuống…Xuống…Xuống ngay chỗ đó cho Tôi …”! Xuống rồi mới thấy mình ngu bỏ mẹ, đổ quân ngay trên bãi phục kích, có phải chăng “Linh Tại Ngã” với mình, là Thần Hộ Mạng của Tôi là Quan Vân Trường và “thần Beer” thân tình với “ôn” Lô Lọ Rượu (Trung Tá Nguyễn Lô Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 7 Nhẩy Dù) mà Việt Cộng đang trú phục ở dưới hầm thấy “Quan Vân Trường” hậu bối mặt mày đỏ gay cứ tưởng “Bác” từ “Giời” giáng xuống với “cờ đỏ cuối tháng” nên không khai hỏa tác xạ chứ chúng bình tĩnh mà bấm cò thì làm gì có bài nầy viết hầu độc giả với người thật, việc thật góp phần “Lịch Sử” ngàn người viết. Sau nhiều lần sinh hoạt Tứ Đại Công Khai theo sự huớng dẫn của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị với sự Cố Vấn của Đại Tá Nguyễn Phẩm Bường, Trưởng Phòng ThanhTra Sư Đoàn Nhẩy Dù, Thiếu Tá Trần Văn Trực, Truởng Phòng An Ninh Quân Đội Sư Đoàn Nhẩy Dù…Tôi mạnh dạn quyết định:
– Thứ Nhất: Tất cả Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan, Binh Sĩ độc thân sẽ nhường phần Quân Tiếp Vụ của mình cho Cô Nhi, Quả Phụ Trinh Sát 2 Nhẩy Dù.
– Thứ Hai: Đơn Vị được hưởng 30 ngày thực phẩm vô thường (Lương khô do Quân Đội Mỹ cung cấp) có nghĩa là ăn không phải trả tiền, tiền lương lãnh còn nguyên không sứt mẻ. Vậy từ nay, để cùng chia sẻ ngọt bùi với những người bạn đồng đội bất hạnh đang là Thương Phế Binh còn lưu ngụ trong Trại Gia Binh TS2ND, Tôi quyết định tất cả Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan và Binh Sĩ TS2ND đang tại ngũ, phải hy sinh 10 phần lương khô mỗi tháng cho Anh-Em Thương Phế Binh đồng đội … có nghĩa là mọi quân nhân tại ngũ của TS2ND phải hy sinh 10 phần lương khô mỗi tháng của mình cho những đồng đội bất hạnh của TS2ND. Tôi thở phào nhẹ nhõm như  “Bao Thanh Thiên” vừa gõ cái mõ lệnh xuống bàn một cái cóp, như đóng “Ấn” với triện son nhẹ tênh thân tâm!!! Và Đơn Vị vẫn vui vẻ tiếp tục những ngày đêm chinh chiến lan tràn rồi vẫn nạn tiếp nối thêm những giải khăn sô tang trắng che khuất nẻo tương lai mờ mịt trên những mái đầu son trẻ cô nhi, quả phụ, trên bàn thờ vài ba lần hương khói mờ ảo tấm ảnh chân dung Tử Sĩ tuổi đời chưa quá “Tam Thập Nhi Lập”, với mắt nhìn tràn trề tin yêu cuộc đời và nụ cười hiền hoà bình dị hứa hẹn chuyện tương lai…Nhưng một tương lai buồn thãm trên đường về nghĩa trang với tiếng vỡ của xương thịt, và mảnh đạn xuyên suốt khơi nguồn dòng máu đỏ chảy thấm ướt nền đất nước Việt Nam. Đất Tranh cô nghiệt nầy…và cũng như thế, những cán binh Bắc Việt đã ngã gục xuống trên khắp chiến trường lửa đạn miền Nam Việt Nam, họ cũng có thân nhân đau buồn, thương tiếc trước cảnh sinh ly tử biệt, mà thân xác người “sinh Bắc tử Nam” đã vùi lấp dưới đám rợ hoang mọc đua vượt, chen lẫn với loài côn trùng gậm nhấm qua bao mùa mưa dầm nắng dãi…mồ mã Tổ Tiên xương cốt ông bà, cha mẹ đã bao đời an táng bình yên, ruộng vườn, nương khoai luống cà, liếp cải dậu mồng tơi, giàn mướp xanh ngát trổ hoa vàng đong đưa trước gió… cũng bị bom đạn phủ chụp, cày xới đến tan hoang và điêu tàn…! Trong khi trên thế giới những dân chúng của những quốc gia “Đại Cường” là tác nhân của chiến tranh “tân kỳ nhưng man rợ” đang ung dung tự tại thọ hưởng hạnh phúc, bình an như ước mơ của nhân loại là được sống trong thống nhất tự do và bình đẳng hoặc sung túc dư thừa điều kiện vật chất…!.

Ngày Quân Lực 19/6/1973, Đơn Vị đang đóng quân ở Làng Cổ Bi Hiến Sĩ, dù có lệnh ngưng bắn. Nhưng Việt Cộng “nó” vẫn cà chớn bắn phá, quấy rối, lấn chiếm đất, cắm cờ giành dân… “Mầy” chọc Ông thì Ông cũng dập Mầy… Lại có lệnh triệt thoái về phía Nam sông Bồ, cầu An Lỗ “quê hương bún bò” của “Gia Đình Mê Linh” Khoá 18 Đà Lạt, rồi nhận được công điện Khẩn, Tôi phải giao đơn vị cho Đại Đội Phó rồi về trình diện Phòng Một TQT SDND ngày 15/6/ 1973 và trình diện Thiếu Tá Nhu (Khoá 20 Đà Lạt) Trưởng Phòng TQT/SDND: “Anh…chuẩn bị để ngày Lễ Quân Lực 19 Tháng 6 nầy ở đại lộ Trần Hưng Đạo…Tổng Thống sẽ gắn Đệ Nhất Đẳng Bảo Quốc Huân Chương cho Anh và đáng lẽ sau chương trình Ngày Quân Lực, Anh sẽ được đi Đài Loan. Nhưng Lê lợi (Tướng Lê Quang Lưỡng Tư Lệnh Nhẩy Dù) cần Anh và muốn đề cử Anh có mặt hành quân càng sớm càng tốt…Thôi cứ như vậy đi…Nhớ có mặt để hành quân ngày 22 tháng 6 năm 1973…”. Như vậy là sau khi gắn huy chương xong, Tôi chỉ có hai 2 ngày phép ngắn ngủi phù du sinh hoạt với bạn bè và gia đình vợ con…! Sau đêm Lễ Ngày Quân Lực 19-06-1973, Tôi ngất ngư con tàu đi …đến khoảng 10:00 giờ sáng ngày 20-6, vợ Tôi đánh thức: “ …. Anh gọi cho văn phòng ngay, Trung Úy Thông (Chỉ Huy Hậu Cứ) đang chờ…”! Tôi vội vàng tắm gội xong tàng tàng lên văn phòng hậu cứ nhận lệnh và suy tính và thầm nói : “… “Mẹ”… đang nghỉ phép được 2 ngày…! Chẳng có gì quan trọng hết … Ở ngoài kia ngưng bắn rồi, VC mầy sợ tao, chứ tao “đéo” có sợ mầy… Chúng mầy chiếm đóng mạn Bắc, tao đóng quân ở mạn Nam, tuy cả hai cùng đóng quân ở một dòng sông quê hương … Nhưng “chúng mầy” sẽ không dám thập thò lần xuống bờ sông để tắm giặt… Tao sẽ “ưu ái” gởi ra phanh M79 xuống dòng sông “hiền” để tiễn đưa bọn “sinh Bắc tử Nam” chúng mầy về chầu “Bác” nơi địa ngục môn “Mác Xít, Lê Nin Nít và Mao Sếnh Sáng” của chúng mầy…! Bên bờ Nam “Chúng Ông” Trinh Sát 2 Nhẩy Dù ung dung tự tại thả lựu đạn và C4 bắt cá làm tiệc dã chiến chơi với “ông già chống gậy”, quốc hồn quốc tuý tửu đế thù tạc quan binh vui vẻ đề huề, tràn trề hỷ lạc…!!! Tôi tuy có chút hơi men sảng khoái, nhưng cùng với đám “Thiên Thần Mũ Đỏ” buồn vui đời lính, dù xuống “xóm” tảo thanh từng “động hoa vàng” để “hành quân giải toả”  tìm “Thuý Kiều là chị, em là Thuý Vân và hoặc:
“Tìm Em như thể tìm chim,
Chim Em ở dưới Anh tìm ở trên”!!!

Cũng “Nhẩy Dù Cố Gắng” không quên lơi cảnh giác, nên “chú đồng chí” nào léng phéng “giỡn mặt” là hứng ngay những tràng đạn đủ loại của hoả lực nháng lửa Nhẩy Dù “tớ” đã bảo:
“Nam Quốc Nam Hà Thiên Đế Cư” mà …!!!

Khi Tôi bước xuống xe Jeep trước cửa văn phòng, cảm giác hơi ngờ ngợ khi nhìn chiếc Peugoer 404 mới toanh, nước sơn bóng loáng của ai đang đậu trước sân? Một người đàn Ông tuổi trung niên với trang phục sang trọng đang ngồi chờ sẵn trong văn phòng. Tôi lịch sự chào hỏi và sau vài câu chuyện xã giao, Ông Ta thẳng thắng vào vấn đề không một chút e ngại:

– Tôi,… Thưa Đại Úy, Tôi là Nguyễn Tấn Đạt, Giám Đốc Công Ty Dệt Vimitex ở ngã ba An Sương… Tôi có đứa con trai là Nguyễn Tấn Thịnh vừa ra trường Đồng Đế và đã trình diện Đại Úy cách đây vài tuần ở sông Bồ….Huế…”, Ông móc trong cạp táp một bao thơ dầy cộm để lên bàn và tế nhị nhè nhẹ đẩy đến trước mặt Tôi…. Tới đây thì Tôi hiểu Ông muốn gì? Một thoáng suy nghĩ rồi Tôi hỏi Ông:
– … Bao nhiêu trong đó vậy? Ông nhanh nhẩu trả lời:
– Dạ một trăm ngàn…chỉ để biếu cho Đại Uý uống Café thôi…và nếu con trai Tôi được Đại Uý giúp đỡ… thì Tôi xin riêng tặng chiếc xe Honda đang trên đường từ hải cảng Nhật Bản đến… cháu sẽ mang đến đây cho Bà Nhà, không cần phiền phức xử dụng công xa…

Tôi như gã buồn ngũ lại vớ được manh chiếu bèn hỏi lại:
– Vậy tôi sẽ giúp được gì cho con trai Bác?
– Dạ… Nếu được xin Đại Uý thu xếp cho cháu nó công việc gì ở gần vợ chồng già chúng tôi là mãn nguyện và đội ơn Đại Uý vô cùng …!

Mặt trận Quảng Trị đã kết thúc, hiệp định ngưng bắn đã ban hành,… Nhưng những quấy nhiểu do Việt Cộng chủ trương vẫn đang tiếp diễn hằng ngày …Chúng tôi luôn ứng chiến và cảnh giác cao độ sẳn sàng đương đầu với những trận chiến mới chưa biết cường độ như thế nào…? Nhưng ngay trước mắt, tháng vừa qua, sau lệnh ngưng bắn hai tháng…Cộng quân đánh chiếm một đồn Địa Phương Quân ở Cổ Bi Hiền Sĩ ở phía tây bắc An Lỗ chừng hai cây số… TS2ND và TĐ3ND phải vượt sông Bồ chiếm lại Đồn này bằng Máu….! Ô hay, ngưng bắn mà Trại Gia Binh của Tôi lại bị thêm cả chục vành khăn tang trắng! Tôi từ tốn đẩy bì thư trở lại trước mặt Ông Giám Đốc Công Ty Vimitex và nói:

– Thưa Ông, Tôi có thể giúp Ông. Nhưng rất tiếc Tôi không thể nhận những thứ này… xương và máu của đồng đội Tôi không thể trả bằng những thứ này…! Nhưng cũng là một con người bình thường thấy cái lợi trước mắt mà không thèm muốn trong bối cảnh nhiểu nhương này thì chỉ có trong sách vở… hiện nay Tôi có hơn 10 thương phế binh đang sống cơ cực với vợ con họ ở trại gia binh dưới kia, đó là một trăn trở hằng đêm ngày cho chính bản thân Tôi… Nếu Ông Giám Đốc có thể giúp tôi tạo công ăn việc làm cho họ và thân nhân thì Tôi sẽ cố gắng giúp cho con trai của Ông tới đâu hay tới đó trong phạm vi của Tôi. Sau sự việc nầy vào ngày từ 21-22 tháng 6 Tôi ra lệnh cho Trung Úy CHHC làm ơn cho Tôi xin ít chút yên bình là đừng ai quấy nhiểu để Tôi được bình yên với những hạnh phúc tự do như thoáng qua ngắn ngủi!!!.

Trở ra hành quân, Tôi đóng bờ Nam, Sư Đoàn 225 Bắc Việt chiếm đóng ở mạn Bắc của sông Bồ hay sông An Lỗ cách phía bắc thành phố Huế khỏang 16 cây số, mỗi ngày “chúng nó” cứ bắt loa vọng sang bên này rĩ rả: “… các bạn đã vi phạm lệnh ngưng bắn trầm trọng đấy nhé!”. Kệ mẹ nó, bên này “chúng Ông” cố tình chọc ghẹo cho chúng điên tiết, cả Trung Đội trần truồng của chúng Tôi nhẩy múa hát vang vang: “… cái nhà là nhà của Tao, ông cố ông cha tao lập ra….”, rồi cuối cùng xuống câu vọng cổ hợp xướng “….cớ sao nghịch lỗ sang xâm chiếm mà tan nát cả sơn…..hà… hà… hà….”!!! Trong khi các Trung Đội khác chuẩn bị M72 và M79…. thủ sẵn chờ cho có “đồng chí” nào nổi máu “sản hậu” xung tiết mon men xuống sông tức xâm phạm “lãnh hà” Việt Nam Cộng Hoà là “chúng Ông” nã đạn tiễn đưa “đồng chí” về chầu hà bá …và nếu chúng bắn qua sông để phục hận thì Pháo Binh Nhẩy Dù sẽ trả đũa bằng một trận pháo TOT và Trinh Sát 2 Nhẩy Dù sẵn sàng vượt sông “Dịch Thuỷ” để “tỷ thí” bằng súng đạn tân thời…Thiên Thần Mũ Đỏ vượt sông “Gianh” trong giây phút giao chiến rồi “đáo lại bỉ ngạn” cũng trong giây phút tích tắc thì thằng nào, ai chủ mưu vi phạm ngưng bắn đây…? Hậu sự để phái đoàn ICCS ba hay bốn bên gì đó giải quyết, còn cái chuyện đôi co phải trái ngay tại chỗ bắt cá bắt tôm hay tắm giặt này thì “mày” gọi viên chính ủy Sư Đoàn mày ra “noái chẹn” với thằng xạ thủ “em bửa chin” (M79) của “tau”…!!!

Về “hậu cứ”, Tôi nhận được thư của Ông Giám Đốc Vimitex Nguyễn Tấn Đạt:
Kính Gởi Ông Đại Đội Trưởng Đại Đội 2 Trinh Sát Nhẩy Dù,

Thưa Đại Uý, sau ngày gặp gở Đại Uý, Tôi trở về nhà có vài điều tâm sự với vợ Tôi và hôm sau Tôi có vài điều trình bày với Ban Quản Trị Công Ty Vimitex về việc Con Trai Nguyễn Tấn Thịnh của Tôi đang hành quân với đơn vị thuộc quyền chỉ huy của Đại Uý và mãi đến hôm nay Tôi vẫn thường theo dõi tin tức chiến sự và thư viết của con trai Tôi.

Thưa Đại Uý, thật tình Vợ Chồng Tôi không thể sống được nếu mất nó Nguyễn Tấn Thịnh, Tôi đã đã năn nĩ HĐQT của Vimitex về việc Đại Uý yêu cầu Công Ty ưng thuận nhận những Quân Nhân Thương Phế Binh và thân nhân được làm việc dài hạn trong Công Ty Vimitex. Ban Quản Trị đồng ý thuận và chúng tôi đang chờ sự quyết định của Đại Uý. Chúc Đại Uý và Gia Quyến an khang hạnh phúc.
Kính thư
Nguyễn Tấn Đạt

Cầm lá thư trong tay Tôi vui buồn lẫn lộn, vui vì đã giải quyết được một số công ăn, việc làm cho Anh Em thương phế binh trong đơn vị, và cũng buồn ray rức vì Tôi đã phạm một lỗi lớn là đã lợi dụng một trong ngũ giới nhân luân Tình Phụ Tử, để ra giá trả treo cho mạng sống của một con người, cho dù sự đánh đổi vì mục đích tốt đẹp chăng nữa vẫn có chút gì ân hận và không nỡ!

Kết thúc câu chuyện:
Những ngày sau đó, Tôi dốc sức xin Phòng Thể Dục Thể Thao SDND cho Nguyễn Tấn Thịnh được theo học khóa Taekwondo (Thái Cực Đạo). Điều đó có nghĩa rằng Nguyễn Tấn Thịnh sẽ không phải đi hành quân tác chiến trong thời gian dài, vì chương trình khoá học đào tạo võ sinh từ đai trắng vỡ lòng cho đến tốt nghiệp Huyền Đai Đệ Nhất Đẳng phải từ 2-3 năm, sau đó sẽ được bổ nhiệm thành Huấn Luyện Viên Võ Thuật cho Sư Đoàn Nhẩy Dù không phải đi tác chiến.

Ông Nguyễn Tấn Đạt, Giám Đốc Công Ty Dệt VIMITEX cha của Nguyễn Tấn Thịnh đã giúp cho 5 thương phế binh TS2ND làm an ninh cho Công Ty này, đồng thời nhận 12 người quả phụ TS2ND làm công nhân chính thức của hãng dệt, mỗi sáng có xe bus của hãng đưa đón đi làm, trong đó có hai quả phụ Sĩ Quan: Thiếu Úy Thới, Thiếu Úy Oanh… trở thành những Manager xuất sắc nhất của Công Ty…. cho đến ngày “tan hàng” mạnh ai nấy chạy…!

Ngày nay, qua bao biển dâu thay đổi của số kiếp và thân phận con người như chiếc lá giữa dòng trôi miên mang biết đâu bến bờ trôi nổi…khi ngồi hồi tưởng lại những hình ảnh của thời qua…! Ôi… đã có bao nhiêu vải khăn sô, vành tang trắng đã phủ lấp hình hài và cảnh ngộ bi ai của những gia đình đồng đội như thủ túc của mình ngày xưa dưới chân đồi Trại Gia Binh với vô vàn kỷ niệm, bên kia là ngọn đồi là Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà mà ngày nay thân xác họ bị quân thù móc lên dập xuống, dời đi chỗ này, chuyển đến chỗ kia; nào ai còn biết để nhỏ nước mắt xót thương và thắp lên vài làn khói hương cho ấm hương linh hồn Tử Sĩ Báo Đền Nợ Nước…! Hôm nay, xin ai đó đừng nhắc lại “Họ” với bằng những cân đai, áo mão phường tuồng Hoàng Triều với những chức tước vị Tam Công hay Tứ Trụ Triều Đình, và với những cuốc xe Tứ Mã… không những làm cho Họ tủi hờn không siêu thoát mà còn làm cho thân nhân, gia đình của Họ trong đó có cả Tôi đau lòng con Quốc Quốc, chẳng thèm mỏi miệng cái gia gia. Đáng Tiếc thay!.

Mùa Thu Năm 2009
Trương Văn Út (Mũ Đỏ Út Bạch Lan)