Em là ai sao tôi còn mãi đợi. Một hình hài sương khói quyện mù khơi. Tôi cuộn mình trong hoảng hốt chơi vơi. Tôi gục ngã giữa không gian vời vợi
Bài Thơ Chưa Viết – UYÊN HẠNH
Trong nắng sớm gió uốn mình lơi lã
Hoa đong đưa cây rộn rã thầm thì
Lời mặn nồng khơi động một nét mi
Của vẫy gọi một bàn tay viễn xứ
Em đến đi cho đời thêm vị ngọt
Em đâu rồi tôi tìm mãi không thôi
Tôi lang thang ngơ ngẩn giữa đường đời
Tôi lạc lõng đếm tháng ngày rơi rụng
Em là ai sao tôi còn mãi đợi
Một hình hài sương khói quyện mù khơi
Tôi cuộn mình trong hoảng hốt chơi vơi
Tôi gục ngã giữa không gian vời vợi
Hãy đến với tôi…Thôi! đừng đến nữa!
Mặc cho tôi ôm gắng gượng ê chề
Đi nốt đoạn đời hoang vắng nhiêu khê
Cho băng giá kết sầu thành nham thạch
UYÊN HẠNH