13 Tháng Mười Hai, 2024

Có Phải Thời Gian Trắng Một Mầu – Uyên Hạnh


Ngày đó Thu về gió hây hây
Trời nghiêng dáng mộng dệt vơi đầy
ngẩn ngơ cây lá buồn rơi lệ
Để nắng ngại ngùng núp dưới mây


Từng bước thời gian lững thững đi
Thu về xóa vết dấu chim di
và Xuân ấp ủ tình cô lữ
Trời đổ mưa ngâu cho nặng sầu


Tuyết trắng rơi chi lạnh cả lòng
Lạnh nhiều không lạnh hết chờ mong
Cho người cô lữ thôi thương nhớ
Thôi nhớ và thôi cả đợi chờ


Sông nước âm thầm nối biển khơi
Một dòng dư lệ vẫn đầy vơi
Bao giờ hoa nắng trên sông nước
Ủ ấm tim côi nhạt nỗi sầu


Có phải thời gian rất nhiệm mầu
Xóa ngày tháng cũ xóa thương đau
Xóa đi mầu tóc còn ươm nắng
Có xóa trong tôi một mối sầu


Giọt nắng thu vàng ươm nhớ thương
Say tình vì gió đã thầm thương
Say thơ tôi lỡ yêu mầu nắng
Say nắng nên lòng tôi vấn vương


Có phải thời gian trắng một mầu
Tháng ngày chưa hẹn đã qua mau
Hay mầu thu úa trong hiu hắt
Vì lá buồn nên lá đổi mầu


Xin gởi mây ngàn bao nhớ thương
Để thương thôi nhớ nhớ thôi vương
Biển khơi trăn trở ôm khắc khoải
Trầm lặng thời gian bạc mái đầu


UYÊN HẠNH