22 Tháng Mười Hai, 2024

Có Một Đàn Chim – Nhà Văn Toàn Phong

 

có những sáng rực mây hồng,
giai nhân còn nằm trong chăn ấm,
có một đàn chim đã bất đầu cất cánh…



Phượng,

Thế là anh đã tựu trường và cuộc đời lông bông của anh tự nhiên lại khép vào khuôn khổ. Từ nay anh mới chính thức học để trở thành sĩ quan phi công. Thì ra phiền toái quá em nhỉ. Bay bổng như thế cũng chưa đủ. Người ta còn bắt anh học thêm phần lý thuyết, học làm sao để sử dụng động cơ cho quay tròn, nhạc gió hoà theo nhịp máy, học nhắm những vì sao trong vũ kính, học đi học đứng, học phép lịch sự để biết cười với thế nhân… Sao em lại mỉm cười khi những lời anh kể là đúng vói sự thật.

Trong cái xã hội phồn hoa này, mang tấm thân đùa với nguy hiếm, bình thản cho cuộc đời trôi trong ghế lái rồi nói với thiên hạ tôi là một phi công không tên tuổi, tháng ngay trôi theo mây trời và… thế thôi, thì có bao giờ được ưa chuộng đâu. Cuộc đời phồn hoa là để dành cho những người biết nói, biết cười, chân biết đi theo điệu nhạc, người biết nghiêng một cách khả ái trước nụ cười cao kỳ của một giai nhân. Trong cái con người mài trong phong sương của các anh còn thiếu một con người hào hoa của thế hệ biết đọc những vần thơ bóng bẩy, biết phê bình một vở kịch thời đại, biết nói những câu hoa mỹ. Âm thanh của không trung khô khan lắm em ạ. Em thử nghe:

Alpha November. Gọi lại vòng chót. Gió trong trục tám gút.

Nghe mới cộc cằn làm sao tuy rằng đối với các anh đó là những lời vàng ngọc. Có bao giờ người phi công chiến thắng trong cuộc đời tình cảm đâu. Tâm trí họ đã nằm trong nghề nghiệp. Có những buổi tiệc trà huy hoàng, xiêm nghê lộng lẫy người ta vô tình mời con người mây gió đến dự. Có người đẹp đứng bên thềm chờ tân khách, yêu kiều trong nhung lụa. Có những chàng trai lịch sự trong những bộ y phục dạ hội. Và người ta giới thiệu nhau:

Thưa, đây là Bác sỹ…

Rồi có người da đen sạm vì gió sương, ngượng ngập bước lên thềm: Thưa tôi là… Biết nói chi khi không danh từ quý phái. Đôi mắt nhìn nhau là đủ. Ánh tinh cầu của những chuyến bay đêm không trong được bằng ly rượu pha lê. Và chàng trai nhớ mãi ánh mắt giai nhân, không hiểu là mến thương hay ái ngại. A ha! Ai có dám tự hào vỗ ngực nói tôi là gió sông hồ kết hợp vì trong những đêm liên hoan này có còn ai nghĩ đến những người bay bốn hướng.

Có những người khi gây sự nghiệp, chọn lấy hướng đời đã trót quên thân mình. Họ đi theo chí làm trai theo tiếng gọi thiêng liêng của đất nước. Những ngày đại hội, nhạc khải hoàn vang dậy đế đô, giai nhân ngẩng mặt lên trời nhìn đàn chim sắt ào ạt bay qua. Nàng nghĩ thầm trên đó có chàng nhưng rồi lại quên ngay để ghé đầu nghe câu nói bay bướm của con người hào hoa bên cạnh. Trong khi ấy con người bay chăm chú nhìn bạn đồng hành để sắp hàng. Đàn chim vẫn lưót mây trời. Phi trường hiện dưới cánh. Phi tuần trưởng ra lệnh:

Một, hai,… ba! Break!

Một cánh chim chao mình. Cánh chim thứ hai nối theo rồi cánh chim thứ ba… Đàn chim nối nhau vẽ thành một vòng cung tuyệt mỹ trên nền trời xanh. Có những con người hào hoa nhìn theo và cảm thấy hãnh diện vì Tổ Quốc dù cho chính họ không ở trong cuộc. Đôi mắt phượng lại ngước lên và cặp môi xinh xinh thốt ra.

Ồ! Họ làm hay quá anh nhỉ!

Họ đây, có cả chàng, người đã từng ngượng nghịu không biết xưng nghề nghiệp ra sao khi lần đầu cùng nàng gặp gỡ.

Bánh xe đã chạm sân xi măng và chàng quên cả ánh tinh cầu một đêm không trăng, quên cả ánh pha lê một đêm dạ hội. Đôi mắt sâu thẳm nửa mến thương, nửa ái ngại cũng buông tha chàng trai sương gió. Động cơ tắt, họ nhẩy xuống sân, chạy lại bên nhau để bình luận sôi nổi về kết quả bay hợp đoàn.

Ôi, đờỉ phi công tươi đẹp. Mây đường trường trôi mải miết. Ánh tinh cầu ẩn hiện những đêm trăng mờ. Thoả chí làm trai và thoả tình đất nước. Có thiếu chăng là những câu nói hào hoa, một nụ cười khả ái, làn da trắng xanh thay vì đen sạm bởi gió sương mây trời.

Biết bao giờ các anh mới có thể mỉm cười bình thản giới thiệu mình: Thưa tôi là… phi công của đất nước.

Ngày ấy hẳn là những đôi mắt đẹp đã phai mờ vì khói loạn. Và lúc đó người ta mới chăm chú nhìn lên theo đàn chim lao đi về phía chiến trường.

Các anh sẽ cười vang trong khói súng và quay tròn trong mây biếc. Ánh lửa lòe bên cánh phải rực rỡ hơn mầu hoa phượng và đồn địch nổ tung trời phải huy hoàng hơn vạn ánh nến liên hoan.

Em Phượng! Bây giờ mưa gió thanh bình các anh còn một chút hào hoa cần phải học. Các anh cần tỏ ra rằng thiên nhiên đã huấn luyện cho những cánh chim biết thắng mọi trở ngại nhưng mây trắng đưòng xa cũng không quên tô điểm cho những con người bay mấy nét hào hoa.

Anh đã tựu trường, tạm rời đàn chim ít lâu. Ở đây chỉ nặng về lý thuyết. Buồng anh thoáng gió, quay ra một ngọn đồi. Có một ánh đèn con trên bàn viết, có một chiếc giường nhỏ nệm trắng tinh và có một án thư đầy sách. Chỉ còn thiếu một cây đàn treo vách và một ảnh giai nhân trước mặt là anh đã trở nên một thư sinh trong truyện Liêu trai và đêm đêm đã có thể chong đèn ngồi đợi những bóng hồ ly.

Em có biết giờ đây anh đang làm gì không? Anh đang ngồi lau một thanh gươm ngắn. Em đừng cười vội vì anh không đi vào chuyện tráng sĩ mài gươm dưới trăng đâu mà em sợ. Cac anh kiêng uống rượu bồ đào, kiêng nâng ly ngọc dạ quang nhưng các anh phải học làm hiệp sĩ. Trong suốt một năm trời anh sẽ phải đeo thanh gươm mỗi khi đi ra ngoài phố để luôn luôn nhắc nhở cho mình bổn phận của người tráng sĩ không trung. Em có thể ngây thơ hỏi:

Sao thanh gươm các anh lại ngắn? Em thích nó dài, anh đeo lê thê bên cạnh coi hùng hơn.

Anh biết trả lời sao được vì có bao giờ anh hỏi vì sao em đẹp. Sao ánh mắt em trong như ánh pha lê để anh thấy nhớ nhung ở khắp bốn phương trời. Và sao tên em lại là Phượng?

Thanh gươm của phi công như thế đấy em ạ, ngắn thôi, một cái ngắn vừa đủ, nhũn nhặn như tình của họ. Ánh gươm xanh, bao gươm vàng và lục không biết đấy có phải là những màu thanh lịch?

Không hiểu ai là người đầu tiên đã gọi những phi công là những hiệp sĩ không trung. Có ở trong nghề mới hiểu được cuộc sống của họ. Có những đàn chim sáng sáng ra đi để bảo vệ màu cờ đất nước. Sứ mạng chính của những con người bay là bảo vệ, là can thiệp, như những chàng hiệp sĩ họ sẵn sàng lăn xả vào hiểm nguy, tay cầm ngang lưỡi gươm tráng sĩ.

Có những sáng rực mây hồng, có những giai nhân nằm trong chăn ấm, làn tóc mây xoã trên gối mịn và làn mi cong còn ôm ấp mộng lành đêm qua, có một đàn chim đã bắt đầu cất cánh. Sương đêm còn đọng trên bãi cỏ. Tiếng động cơ đã xé tan bầu không khí trong lành buổi mai. Từng phi tuần nhẹ lướt trên mây trời. Chim đàn từng đôi một soãi cánh. Thân tàu màu xanh lục như bao gươm hiệp sĩ. Trong chiếc mũ nghe màu trắng những gương mặt tuấn tú hiện ra, tươi cười dưới ánh nắng ban mai vàng chói lọi. Cần lái nằm gọn trong tay. Qua lần găng da người phi công cảm thấy cò súng đang nằm im lìm ngoan ngoãn. Bốn nòng đại bác hai mươi ly nằm gọn trong cánh đang chờ nhả đạn lên địch quân.

Giờ này đeo bên mình không còn là thanh gươm ngắn nữa mà là một khẩu súng tự vệ. Không hẳn là loại súng trận Colt 45 mà là loại súng riêng của Không Quân. Đối với môt phi công một khẩu súng P. 38 là quá đủ. Sáu viên đạn nhỏ síu nằm trong một ổ súng tròn. Báng súng hơi cong lộ ra bên cạnh sườn được lau chùi nâng niu luôn nên bóng loáng. Tuy vậy trong cuộc đời chinh chiến ít khi người phi công có dịp dùng thực sự khẩu súng con tự vệ này đến hơn một lần. Rơi vào tay địch khó lòng mà thoát khỏi.

Giờ này có lẽ giai nhân vừa thức giấc. Nàng lơ đãng nghe máy thu thanh báo tin khí tượng. Trời đẹp, đồng quê bao la nắng đẹp hiền hoà. Phải, nhưng có bay trên mây trời mới nhìn thấy tất cả vê đẹp của núi sông. Ruộng xanh chạy dài dưới cánh. Sông nước Cửu Long từ nguồn xa thẳm đang đổ chan hoà ra đại dương. Có một con thuyền nhỏ bé đang ngược giòng. Và xa hơn nữa là núi đồi heo hút. Biên giới mập mờ hiện. Không có gì là rõ rệt cả. Chỉ biết sườn núi kia là nước người. Bên này có một túp nhà tranh nằm cô qưạnh lưng đèo. Hẳn là nhà của quê hương cũng như bao nhiêu nhà khác. Có những người sống trong lòng đô thị để làm tăng vẻ huy hoàng cho đất nước, tất nhiên cũng phải có những người sống nghèo nàn ở những miền sơn cước, âm thầm làm việc.

Những người thôn dã này biết rằng có những trang phong lưu hào hoa ở đế đô. Nhưng ngược lại trong những đêm hoa lệ có ai mà cần nghĩ rằng ở lưng đèo, gần biên giới có một mái nhà tranh và một ngọn nến cháy leo lét. Có những người sống ở đây quanh năm và tự hào rằng đang sống trên một phần đất quê hương.

Nếu ai cũng chỉ bám lấy những mảnh đất mầu mỡ, những đô thị tráng lệ thì nơi xa xôi này cũng chỉ là những rặng núi hoang vô nghĩa. Và ranh giới đất nước cũng chỉ còn được vẽ thực sự trên bản đồ mà thôi.

Có tiếng trong mũ nghe vang gọi:

Phụng hoàng Lam! Phụng hoàng Lam! Đây Lam Sơn. Cho biết vị trí. Thì ra dù bay trên những nơi gió ngàn heo hút những phi công vẫn còn giữ liên lạc với cuộc đời phồn hoa. Tấm bản đồ được giở ra, đặt trên đùi. Phi tuần trưởng khẽ nghiêng cánh nhìn. Kia là một đỉnh núi. Đây là một cái đèo và một giòng sông nhỏ chạy trong thung lũng. Ngón tay được lần trên bản đồ. Bàn tay được đặt trên những mảnh đất quê hương. Những cánh chim sẵn sàng lao đi để bảo vệ từng tấc đất của non sông. Những lúc này những phi công cảm thấy gần những người thôn dã hơn. Tiếng trả lời như bị nghẹn trong ống nói:

Lam Sơn! Lam Sơn? Đây Phụng hoàng lam. Chúng tôi ở vị trí…

Trong khi ấy vẫn có những ra đa quay tròn vẽ những vệt sáng ẩn hiện trên những màn thủy tinh màu xanh đục. Những cánh chim heo hút lao đi từng đàn. Còn gì sung sướng và hãnh diện hơn được là những con người thường trực tuần phòng để bảo vệ không phận đất nước khỏi bị xâm phạm. Có lẽ ở trên cao này người ta mới cảm thấy rõ ràng lòng yêu nước vì mới nhìn thấy hết vẻ đẹp của giang sơn. Chỉ ở sườn núi bên này người ta mới có quyền tự do cắm một tấc đất, dựng một túp lều tranh ở lưng đèo. Đêm đêm có một ngọn nến được tự do cháy leo lét và biết đâu mái nhà không chứa đựng cả một gia đình.

Người chồng ngày ngày kiếm ít nấm hay măng tre để dành bán. Cô vợ trẻ nấu ấm nước để cho những người buôn bán liên lạc Thượng Kinh qua đó nghỉ chân.

Và rất có thể có một đứa bé đang tập nói líu lo, lớn lên giữa núi rừng thiên nhiên. Quá sang bên kia một chút là đất nước người. Từ tiếng nói, y phục cho đến tập quán đều thay đổi. Và chỉ lấn sâu quá vào cánh rừng có một quảng đường người ta đã trở thành những người tha hương, ngày ngày ngóng về đất nước mà nhớ nhung.

Không biết đã bao lần những phi công tuần phòng biên giới. Những mái nhà lẻ loi, xa chốn phồn hoa đối với họ trở nên quen thuộc, thân tình. Mỗi lần bay ngang đèo họ vui mừng khi nhìn thấy làn khói lam bốc lên nhè nhẹ. Như thế có nghĩa là mái nhà còn ấm cúng, gia đình còn yên vui. Cầu trời cho những mái tranh này và bao nhiêu mái tranh khác trên giải đất quê hương không bao giờ phải khói lạnh tro tàn.

Em Phưọng! Đấy là tình những người hiệp sĩ không trung, có lẽ nó vẩn vơ như những làn khói lam, bát ngát như những chân trời heo hút. Chắc không đằm thắm duyên dáng bằng những mối tình trong những đêm liên hoan ánh nến ngà lung linh, men nồng trong như hổ phách và những đôi mắt lưu ly diễm ảo hơn ánh pha lê.

Một ngày kia rất có thể anh đến bên em, tìm gặp lại nhau giữa một buổi tiệc huy hoàng. Em rực rỡ đứng trên thềm chờ tân khách đôi mắt ngây thơ vẫn đẹp như độ nào.

Nếu anh còn cảm thấy là anh của em dù cho dĩ vãng đã tàn phai đi như xa muôn kiếp, anh sẽ nhìn em say đắm như thầm hẹn:

Anh là gió sông hồ kết hợp và em vẫn là người em gái của ngày xưa. Anh đã xa em bởi lẽ tình trai còn nặng nhiều vì sông núi nhưng chắc em cũng hiểu cho anh rằng đấy là bổn phận. Giờ đây non nước thanh bình, dù cho thân phi công đã nhiều phen qua những thử thách của nắng mưa và khói đạn, anh mong rằng những nét thư sinh hào hoa vẫn còn lại để anh còn có thể đứng bên em nghe những điệu nhạc ân tình giữa đêm hoa đăng này.


Toàn Phong NGUYỄN XUÂN VINH