16 Tháng Mười, 2024

Đã tan rồi hạt tuyết lạnh trên môi

Nắng ngã mình bên dòng sông năm cũ
Ngắm tơ chiều dệt lụa giữa trời xanh
Nghe thơ đi từng bước nhẹ mong manh
Vào vô tận của vô cùng nỗi nhớ

Gió gối đầu trên tàng cây xóm cũ
Ngắm mai vàng vẫn ấp ủ đợi chờ
Vẫn an bình vì những chuyện rất thơ
Vẫn hạnh phúc dù cuộc đời giông tố

Người trở lại bước chân đầy mưa bão
Trên vai gầy hiu hắt mảnh trăng côi
Trong khóe mắt một trời thu vời vợi
Trên môi cười hạt tuyết lạnh ngàn khơi

Đất run rẩy đau niềm đau lữ thứ
Mây không trôi vì sông núi ngỡ ngàng
Mưa không đến ngại nắng vàng ướt áo
Nghe chiều tàn khe khẻ khúc tình ca:

Đừng vội gởi chút “tình không” còn lại
Cho bàn tay băng giá của vô tình
Chút tình thôi nhưng là một trời thơ
Và nắng ấm bao mùa Xuân bất diệt
Người lầm lủi trên đường đời biền biệt
Thơ không lời cho trăng rụng đầu non
Đời lạnh lùng nên năm tháng héo hon
Bước mòn mỏi nên trần gian huyễn mộng’

Người hãy rộng vòng tay ôm nắng ấm
Đón tình nồng gió mới của ngày xuân
Cho mắt người thôi xa vắng bâng khuâng
Vỡ hạt tuyết trên môi cười lạnh lẽo

Vườn hoa cũ nắng xuân vừa qua đó
Cội mai xưa hoa nở đoá muộn màng
Gió nào về thoang thoảng một mùi lan
Lay cành liễu làm trăng ngàn giao động

UYÊN HẠNH